
Sưu Tầm
Có thể bạn không tin câu chuyện của tôi nhưng những gì tôi kể lại đều là sự thật? Một sự thật đã làm thay đổi cuộc đời tôi, thay đổi quan niệm của tôi về thế giới tâm linh mà nói cụ thể hơn là thế giới có MA.
Có thể bạn nghĩ rằng tôi bị tâm thần khi nói về MA, bị ảnh hưởng từ những thước phim kinh dị đầy máu me của Mỹ, bí ẩn của Nhật, huyền bí của Hàn v.v. hay những series truyện kinh dị nỗi tiếng hàng loạt của các tác giả nỗi tiếng thế giới. Không! Tôi khẳng định là sự thay đổi suy nghĩ của tôi không phải từ những thứ đó dù rằng tôi là fan hâm mộ cuồng nhiệt thể loại kinh dị, nhưng câu chuyện tôi bắt đầu từ một đường link đến một trang blog mà tôi gọi là blog Ma.
font-family: "Times New Roman","serif";">Và câu chuyện bắt đầu…
Thứ 6, ngày 13 tháng 10 năm 200.., tôi nhận được một đường link đến một trang blog từ địa chỉ mail của người bạn tôi đã mất. Đó là ngày thất tuần kể từ ngày người bạn tôi đã chết vì tai nạn giao thông trên chuyến xe từ thành phố Hồ Chí Minh đi Đà Lạt. Tin buồn đến vào một ngày trời mưa như trút nước, tôi ngồi trong ký túc xá đang đọc lại cuốn sách The Ring trong căn phòng tối, chỉ duy nhất có thứ ánh sáng của đèn bàn.
Tiếng điện thoại báo tin như một tiếng gọi hồn khi ánh sáng xanh của chiếc điện thoại Nokia 8250 của tôi cứ sáng lên trong bóng tối mà không hề có tiếng chuông của ca sỹ Mỹ Tâm mà hầu như những người trẻ như chúng tôi đều yêu thích chỉ có tiếng tít ngắt quãng phát ra. Thằng bạn cùng phòng tôi cũng rất say mê thể loại kinh dị và tôi thấy thật may mắn khi ở chung phòng với người cùng sở thích khi lần đầu dọn đến ký túc xá này. Tôi không thể tin rằng nó ra đi đột ngột như thế, tôi vẫn nhớ như in là mấy ngày hôm nay thôi nó rất hồ hởi nói chuyện với tôi nữa úp nữa mở về một bí ẩn chưa được khám phá tại Việt Nam. Thật sự chưa bao giờ tôi thấy nó vui như thế, vui hơn cả khi nó đọc xong một cuốn truyện hay xem xong một phim kinh dị rùng rợn được tải xuống từ internet.Tôi nhấp chuột vào đường link với một cảm giác thật khó tả, những câu hỏi trong đầu tôi liên tục xuất hiện. Đường link này đã được thằng bạn tôi gửi trước đó? Không lí nào lại như thế vì hàng ngày tôi đều online không thể nào tin nhắn nó gửi offline lại đến trễ như vậy và lại đúng thất tuần của nó? Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hoặc có thể là một ai đó đã mở máy nó và con virus tự động gửi đường link chứa virus đến tất cả các nick có trong danh sách?...Dù thế nào đi nữa, cũng không thể ngăn nỗi sự tò mò của tôi để nhấp chuột vào đường link, tôi nghĩ bất quá thì format lại máy là cùng. Đó là đường link dẫn đến một trang blog chứ không phải là link chứa virus.Tôi đốt vội điếu thuốc trong khi chờ đợi máy tải về hình ảnh toàn bộ của trang blog. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, có tiếng mèo kêu đâu đó ngoài hành lang. Trước giờ ký túc xá làm gì có mèo, tôi nghĩ mình đã nghe lầm, không khí chợt se lạnh. Có lẽ là trời mưa.Theme của trang blog đầy tính nghệ thuật với những hoa văn nhỏ li ti ở các góc cứ như những giọt máu đang chãy xuống. Toàn bộ theme được sử dụng tông màu đen, tôi chợt giật mình khi nhìn kỹ đó là hình ảnh phía sau của một cô gái với mái tóc đen dài trong trang phục áo dài tím đậm làm tôi lầm tưởng đó là màu đen khi nhìn lướt qua.
Font chữ cũng sử dụng font Times New Roman bình thưởng chỉ khác biệt duy nhất đó là chỉ sử dụng 2 màu đen và đỏ trên cả trang blog. Hình avatar của blog được sử dụng lại chính là hình theme của trang blog, hai hình còn lại là một căn biệt thự cổ kiểu Pháp và nghĩa trang được chụp vào lúc chạng vạng tối. Tất cả các thông tin về người chủ trang blog đều không có chỉ duy nhất tên của trang blog là BLOG MA. Không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy đây chính là một trang blog được nhiều người truy cập cả khi thấy sự sơ sài cách chú ý đến Feeds, Information hay Hobbies như những trang blog mà tôi từng lướt qua để tắng page view như tôi từng biết. Mắt tôi dừng lại khi phía bên trái của những message có tin nhắn của Bá Tước Bóng Đêm. Đó là nick của thằng bạn tôi. Tôi tự hỏi sao nó biết trang blog này? Đây là bạn nó à? Nó chưa từng nói với tôi về điều này mà? Lại là tiếng mèo kêu ngoài hành lang, không thể lầm lẫn vào đâu cả được.
Anh muốn nhìn thấy đôi mắt buồn? Em chờ anh nhé? . Tôi đọc tin nhắn của thằng bạn trong khi những hình ảnh về chuyến đi Đà Lạt và những lời nói úp mở của thằng bạn tôi hiện về ngay lúc này. Tôi đốt vội điếu thuốc thứ hai vì điếu đầu đã tàn lúc nào không hay. Tôi nhìn lại toàn bộ trang blog, nhìn lại cái theme của trang blog . Một cái gì đó thật ảm đạm, thật đau buồn và u tối, cô gái trong theme đang từ từ quay lại nhìn tôi. Chúa ơi đó là một gương mặt máu đang chãy từ khóe mắt. Boang! Tiếng rớt của một cái xoang ở phòng bên cạnh làm tôi như hoàn hồn, có thể nói như vậy. Theme vẫn là hình ảnh phía sau của cô gái mặc áo dài tím. Tôi muốn uống một chút nước để tỉnh táo lại, có lẽ mấy ngày nay tôi xem quá nhiều phim kinh dị và cái chết đột ngột của thằng bạn tôi vẫn chưa chấp nhận sự thật đó.
Ngay khi tôi đứng dậy, từ máy tính của tôi phát ra tiếng nhạc. Một giai điệu cầu hồn.
Ngay khi tôi đứng dậy, từ máy tính của tôi phát ra tiếng nhạc. Ắt hẳn là bài nhạc vừa load về xong, đó là bài hát tử thần hay bài hát của quỷ mà mọi người vẫn gọi. Gloomi Sunday.
Cái giai điệu cầu hồn khiến tôi lạnh người, bài hát với một chuỗi về các vụ án tự tử mà không biết nguyên nhân khi nghe xong bài hát đã làm nó trở nên nổi tiếng như bài hát của quỷ là thế. Đêm nay, cái bài hát đó lại được hát lên vào lúc này. Có tiếng cửa phòng bị hé mở, tôi quay ra đóng kín lại sau khi đã kiểm tra hành lang vắng người..
Tôi click vào phần View Blog thì phần blog roll chỉ hiện lên đúng 5 bài post :
+ Sinh ra từ cõi chết
+ Lớn lên trong địa ngục
+ Sống cùng quỹ
+ Thiếu nữ đồng trinh
+ Từ địa ngục trở về
Không thể kìm lòng tôi click chuột vào entry “Sinh ra từ cõi chết”! Ầmmm! Tiếng cửa sổ đập mạnh làm tôi giật mình, bên ngoài trời đột ngột mưa lớn! Có tiếng cửa phòng đang mở, tôi chợt cảm thấy có một luồn không khí lạnh đang chạy dọc sống lưng, tự trấn an mình chắc là do trời mưa. Hành lang vẫn vắng người. Tôi quay lại bàn máy tính khi đã đóng cửa sổ và cài then cửa phòng cẩn thận một lần nữa. Page load Error – không thể truy cập được, rớt mạng ư! Tôi nhìn xuống menu bar thấy yahoo mes vẫn còn sáng thì không thể nào lại rớt mạng được, tôi cố gắng back lại rồi click vào entry thì vẫn như thế…Có tiếng mèo đâu đó kêu cuối hành lang.
Họ đang nói cái quái gì thế nhỉ! Tôi cố gắng chăm chú lắng nghe câu chuyện của họ - một nhóm thanh niên 4 trai 2 gái đang trò chuyện một cách rất phấn khích, chẳng ai thèm để ý đến sự có mặt của tôi trong khi xe đang chạy băng băng trên đường đèo. Tôi bước đến và ngồi gần họ hơn hy vọng có thể nghe được câu chuyện của họ vì cái bóng tối hai bên đường đèo có làm tôi có cảm giác ơn ớn thế nào dù đã nhiều lần đi Đà Lạt, Nha Trang cùng bạn bè nhưng sao lần này lại có cảm giác ớn lạnh như thế này. Dần dần tôi cũng nghe được câu chuyện họ đang nói từ những thông tin chấp nối, nhóm thanh niên đang nói về biệt thự ma quái của xứ sở Đà Lạt. Do trời tối bác tài lại không mở đèn để mọi người có thể ngủ nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của từng người, chiếc xe 12 chổ nhưng chỉ có 6 người họ cộng tôi với bác tài là 8 nên xe khá trống trải. Tôi luôn để ý đến người thanh niên đang đội nón mũ lưỡi trai màu đỏ như máu đang rất phấn khích về những điều bí ẩn của ngôi biệt thự, anh ta luôn là người phát biểu nhiều nhất. Hai cô gái tóc dài duỗi thẳng và cắt ngắn đúng mode thì chỉ cười tủm tỉm theo câu chuyện của bọn con trai. Thỉnh thoảng họ chỉ phát biểu khi bọn con trai nói đến cô gái bí ẩn và đang thôi thúc họ đến với xứ sở mộng mơ đến huyền bí này. Tôi cảm thấy có cái gì đó quen thuộc, rất quen thuộc.
Có một giai điệu từ xe vang lên mà tôi nghĩ là bác tài xế đã bật từ radio, bài Blooming Sunday. Tiếng nhạc rờn rợn cũng đủ làm tôi chết khiếp giữa cái không khí ớn lạnh này nhưng điều làm tôi ngày càng như chết điếng khi cái ánh sáng xanh xanh mờ ảo từ chiếc radio dường như đang phát tán ánh sáng giữa màn đêm và cái bóng tối trong xe dần dần lộ ra không rõ lắm nhưng cũng đủ cho thị giác của tôi nhận biết điều gì đang xảy ra. Tôi không thể làm được gì hơn ngoài việc nuốt nước bọt khi tôi thấy những khuôn mặt của các cô gái nhợt nhạt như make up quá đà, tôi tự trấn an mình như thế nhưng khi quay sang những cậu thanh niên thì khuôn mặt họ cũng không khác gì các cô gái. Khuôn mặt của những tử thi đã qua ngày. Tôi không kịp hoàn hồn thì người thanh niên đang cưỡi nón và quay lại cười với tôi. Chúa ơi! Không thể tin vào mắt mình! Đó là thằng bạn cùng phòng của tôi. Tôi nấc liên tục và không thể nào kêu lên thành tiếng, tôi rất ghét cái tật chó chết đó mỗi khi tôi xúc động hay hồi hộp. Bác tài như cái phao cứu sinh cuối cùng của tôi, tôi muốn gọi bác tài để ông dừng xe và cho tôi kết thúc cái chuyến xe kinh dị này ngay tức khắc. Bác tài đang ngủ, đằng xa là ánh đèn của xe đang chạy đến! Tôi nghe rõ tiếng kèn, rồi tiếng la thất thanh vang vào vách núi rồi nhỏ dần nhỏ dần dưới đèo.
Tôi cảm thấy đau ê ẩm khắp người vì cú rớt xuống giường ngủ ngoạn mục! Mồ hôi tôi ra ướt hết cả áo lót! Trên máy tính của tôi giai điệu cầu hồn của bài hát Blooming Sunday vẫn vang lên. Tôi chạy ngay đến để tắt đi cái giai điệu chết tiệt đến điên rồ đó, tôi cũng không thèm đánh thức sự tò mò về blog ma đó nữa dù nhớ mang máng rằng mình đã tắt máy. Tôi giật mình khi nhận ra những message từ trang my page của blog ma, avatar của những người viếng thăm bạn tôi là đứa đầu tiên rồi đến cô gái tóc ngắn, rồi tóc dài, đến 2 chàng trai tiếp theo là hết thế nhưng như một sự xấp sếp logic nó làm tôi liên tưởng đến khuôn mặt của chàng trai cuối cùng trên chuyến xe cho avatar đó. Tất cả họ đều cùng trên một chuyến xe và đã chết.
Thật điên rồ! Tại sao tôi lại nghĩ như thế được kia chứ, tôi tự trấn an mình. Mở một bài nhạc rồi đi tắm, một bài hát ngẫu nhiên trong list nhạc vang lên hòa cùng tiếng nước chảy.
Thế là đã chiều ngã bóng, tôi nhâm nhi ly cà phê đen trong góc tối của quán quen thuộc, phía sau tôi là quầy thu ngân với một bức phướng phía trên cứ như một tấm vải tang được cách điệu dùng để căng trong nhà khi có người chết, ánh sáng mờ mờ như địa ngục. Tôi miên man suy nghĩ về cái trang blog hôm qua mà không thể nào dứt khỏi suy nghĩ của mình, dõi mắt về phía đằng xa trước quán. Hai ngôi mộ vừa được quét vôi trắng tinh, cỏ được dọn sạch không um tùm như những lần trước đến.
Tôi lại chợt nghĩ đến cái đám ma của thằng bạn cùng phòng. Một đám ma có chút kỳ lạ và vội vã. Thằng bạn cùng phòng của tôi cũng là tín đồ Thiên Chúa nhưng không hiểu sao nghi thức tổ chức tang lễ lại không có ai được nhìn mặt nó lần cuối ngoài vài người thân trong gia đình và việc tổ chức viếng chỉ trong một ngày rồi thiêu luôn vào ngày hôm sau. Các câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu tôi như một phát súng bắn liên thanh. Tại sao lại không cho gặp gỡ người thân lần cuối chứ? Chẳng lẽ tai nạn đã làm cho gương mặt nó biến dạng đến độ không thể nhìn được? Mà có là gì đâu kia chứ tôi cũng đã từng chứng kiến những người thân vì bệnh tật qua đời cũng biến dạng không kém nhưng nghi thức nhìn người thân yêu lần cuối cùng vẫn được tiến hành mà? Tại sao lại tổ chức vội vã và kết thúc nhanh đến vậy, không kịp cho những người thân, quen đến để chia buồn hay có điều gì còn bỏ lững ở dấu ba chấm đây? Tại sao lại thiêu kia chứ trong khi nó là đứa con một của một gia đình khá giả, dư sức mua cho nó một miếng đất có thể nói là khá khang trang trong khu nghĩa địa của thành phố? Các câu hỏi tại sao cứ đến dồn dập bóp chẹt đến nghẹt thở. Khói thuốc lá từng quợn, từng quợn bay lên làm cho bóng tối như tràn ra chiếm lấy hết cả không gian sáng còn lại của quán.
Ra ngồi giữa công viên để tìm một chút thoáng mát, hy vọng rằng sẽ xua tan đi cái cảm giác khó chịu mà trang blog kia mang đến. Quả thật, không khí thoáng mát làm người ta dịu bớt căng thẳng. Nhìn người người qua lại, chẳng ai thèm để ý đến ai và càng không quan tâm đến việc tôi có đang chú ý họ hay không. Thế lại hay! Mỗi người một sở thích, với tôi thì ngắm người ta qua lại để nhìn cô gái này xinh thế nào, cô gái kia khuyết điểm ra sao hay các cậu thanh niên ăn mặc ra sao để suy đoán dòng chảy thời trang đang ở giai đoạn nào v.v.v. Ầmmm! Đang miên man với những suy nghĩ của mình, tôi như giật bắn người và theo phản xạ tự nhiên tôi hướng mắt mình về phía phát ra tiếng động khinh khủng kia. Có một tai nạn giao thông đang xảy ra ở giữa ngã tư. Hai chiếc xe đang lăn lóc giữa giao lộ. Chiếc Atila đang nằm trỏng trơ còn những miếng nhựa từ chiếc Wave đang văng tứ phía. Có máu đang chảy rừ phía trên đầu của chàng thanh niên đang ngồi ôm đầu. Dưới đất cũng có máu, cô gái trong chiếc đầm đỏ đang nằm sóng soài. Cô gái đang nhìn tôi cười.
Tôi giật bắn người, dụi mắt và cố gắng nhìn lại lần nữa. Phùzz! Không phải, chỉ có thể là ảo giác, linh tính báo cho tôi biết có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau. Tôi quay phắt lại như một con thú săn mồi dày dặn khi ngữi được mùi từ trong gió, hoàn toàn không có ai cả. Tất cả mọi người đang dồn mắt về phía tay nạn giao thông. Tôi nhìn lại phía tai nạn, có một thanh niên đầu đội nón lưỡi trai đang bế cô gái lên taxi, chắc chắn là đến bệnh viện rồi nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Điều tôi quan tâm chính là chiếc nón lưỡi trai hình ba số 6 đầy chết chóc mà thằng bạn tôi rất yêu thích và săn lùng trên mạng gần cả năm trời mới tìm được.
Tôi chạy lao về nhà mà chẳng thèm để ý gì đến hai bên đường, tôi có cảm giác như mọi sự vật xung quanh tôi đang lao đi với một tốc độ chóng mặt, còn hơn cả video clip Ray of Light của Madona. Tôi cảm thấy choáng váng và muốn nhanh chóng về nhà lên giường đánh một giấc đến sáng để quên đi những gì đã xảy ra. Thật chết tiệt! Toàn những hình ảnh chết tiệt đúng nghĩa. Thế giới này có ma ư? Chết tiệt thật. Tôi không biết mình đang nghĩ cái quái gì nữa.
Ký túc xá lại cúp điện! Tôi lững thững đi lên từng bậc thang nhưng sao hôm nay sao cảm giác từng bậc thang cao đến thế trong khi cái đầu tôi cứ ong ong như ai đang dùng búa đập liên hồi vào. Hành lang vắng người làm cái không khí càng tĩnh mịch chỉ có ánh sáng từ ngọn nến le lói cuối hành lang và tôi đoán chắc lại là mấy đứa bạn sinh viên độc thân cùng hội đang ngồi đó vẩn vơ đêm cuối tuần ký túc xá không đèn trong khi những đứa khác đang long nhong trên phố cùng người yêu. Nghĩ cũng không có chuyện gì làm lại thêm cái nóng bức khi cúp điện thì không tài nào ngủ được, tôi lân la đến nhập bọn.
Qua ánh sáng của cây nến khuôn mặt của năm cái đầu dần dần hiện ra khi tôi tiến gần đến. Nga và Hùng học cùng lớp với tôi, cũng rất thích thú với những câu chuyện bí hiểm không lời giải đáp. Hai người còn lại một trai, một gái tôi nhìn rất quen mặt chắc là học cùng trường, tôi đoán vậy. Họ đang ngồi xoay vần bên ánh nến, thấy tôi Hùng ngoắc tay ra hiệu lại ngồi chung.
Bỏ qua những lời chào hỏi xã giao, tôi chỉ nhớ tên hai người còn lại là Tâm và Cường cùng trò chơi mà họ đang dự định chơi: Cầu cơ.
Tôi là người đầu tiên bác bỏ việc này vì tôi nghĩ rằng những gì đã xảy ra với tôi là quá đủ nhưng tôi tìm một lý do thoái thác là còn sớm quá để chơi trò này, tôi không muốn nói với họ rằng những gì đã xảy ra làm tôi hoang mang, chính xác là sợ. Họ sẽ cười ồ lên, rồi ngặt nghẽo trong khi khuôn mặt tôi sẽ đần ra lúc đó. Hùng cũng đồng ý với ý kiến của tôi và họ sẽ chơi trò cầu cơ vào lúc khuya. Một trò chơi khác được đưa ra bởi Hùng, anh chàng luôn đầy ấp những trò chơi kinh dị. Trò chơi “Con Bài Xui Xẻo”
Quy luật của trò chơi vô cùng đơn giản, ai rút phải lá bài nhỏ nhất phải kể một câu chuyện kinh dị hoặc bày ra một trò chơi nhỏ nếu không phải chịu bị phạt từ những thành viên còn lại, và không một ai muốn là người bị phạt cả.
Lần lượt từng người kể các câu chuyện kinh dị mà mình biết hoặc nghĩ ra nhưng tôi chú ý nhất đó chính là câu chuyện của Tâm mà đối với mọi người chẳng có chút gì là bí hiểm hay đáng sợ.
Câu chuyện Tâm kể về một đôi sinh viên cùng tuổi, chàng trai học trường kiến trúc còn cô gái học trường kinh tế và ở trong ký túc xá này cách đây 5 năm. Họ yêu nhau từ thời phổ thông ở cái thành phố Đà Lạt mộng mơ, mối tình của họ thật lãng mạn nhưng cũng đầy trắc trở cứ như một bộ phim Hàn Quốc về tiểu thư và gã lang thang vậy. Tình yêu của họ chỉ thật sự được tự do khi cùng nhau đậu đại học và vào Sài Gòn học. Theo miêu tả của Tâm, người con gái rất thích mặc áo dài trắng dù bạn bè của cô luôn thay đổi quần áo xoàng xoạt cho theo kịp thời đại vì đơn giản là cô thích chiếc áo dài trắng. Tôi hình dung ra một cô gái với mái tóc dài óng ả buông tà áo dài rong ruổi bằng xe đạp trên những con đường Sài Phố rồi áo thấm chút mồ hôi làm cho cái thân hình cô gái lộ rõ những đường cong tuyệt đẹp. Không biết vì một lý do gì chàng trai đã chia tay với cô gái trong một ngày mưa buồn thảm. Người ta nhìn thấy cô gái ngồi một mình trong chiếc áo dài trắng dưới băng ghế đá giữa sân trường để mặc cho cơn mưa buốt lạnh giày xé. Không một ai, không một ai chia sẽ cùng cô. Sáu ngày sau khi chia tay, người ta phát hiện cô gái treo cổ cuối hành lang, hai bên vách tường đầy những vết cào, móng tay cô gái bung ra và đen đặc khi máu đông lại. Phía dưới cô gái là vũng máu loang lỗ hòa cùng nước, chiếc áo dài ướt đẫm và sinh viên trong ký túc xá đều xác định trời hôm đó không mưa.
Công an vào cuộc và điều tra về cái chết bí ẩn của cô gái nhưng hồ sơ cũng khép lại với lý do tự tử, họ không tìm được chiếc ghế hay bất cứ vật dụng gì để cô gái leo lên treo cổ tự vẫn và không giải thích được các vết cào hai bên tường trong khi khoảng cách giữa hành lang là 2m. Kết quả giám định vết máu lưu lại trên tường là của cô gái và trên móng tay của cô còn sót lại ít bê tường. Năm năm sau vào đúng ngày thứ 6 trước ngày giỗ của cô 6 ngày, người yêu cô gái chết vì tai nạn giao thông khi trên đường về Đà Lạt.
Cuối cùng thì cũng đến lượt tôi khi tôi rút phải con Phăng Teo ( con bài được xem là nhỏ nhất và xui xẻo nhất trong trò chơi này), không biết thế nào tôi lại lấy luôn câu chuyện về đường link đến blog ma và cả giấc mơ mà mình. Mọi người chỉ gật gù rằng câu chuyện có chút lý thú nhưng không quan tâm lắm đến câu chuyện trừ Tâm. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trắng bệt đi như người bị bệnh thiếu máu, tôi có cảm giác như Tâm đang nín thở lắng nghe từng lời tôi kể. Có tiếng cửa phòng mở ra cót két đầu hành lang, làm mọi người chú ý. Mọi người đều nghĩ ai đó quên khóa cửa phòng nhưng tôi thì không, có lẽ Tâm cũng vậy. Chuông đồng hồ báo hiệu đã 12 giờ. Nhanh thật.
Mọi người đi chơi đã về và nhanh chóng về phòng của mình sau đó đóng kín cửa, chỉ còn lại bọn tôi tiến hành nghi thức Cầu Cơ.
Ngọn nến được đặt lên giữa đế chén, các ngón tay chúng tôi đặt lên rìa của đế chén với hai bên hông chén là 2 mũi tên được vẽ vội bằng bút lông, bên dưới là miếng khăn vuông với các ô chữ ca rô mà Hùng sưu tầm được. Bên cạnh chúng tôi là 3 cây nến khác được thấp lên thay cho 3 cây nhang như nghi thức Cầu Cơ thường lệ.
Năm phút trôi qua không có một chút động tĩnh gì, chúng tôi hồi hộp chờ đợi không một ai nói một câu nào để chứng tỏ việc thành tâm và mong nghi thức được chấp nhận. Hùng kiểm tra lại nghi thức, có một người phạm lỗi. Tâm không đặt ngón tay lên rìa của của đế chén mà đặt bên hông của chén. Tôi cảm nhận được rằng Tâm đang rất hồi hộp và lo lắng, Tâm hít một hơi thật sâu rồi cười một nụ cười nữa miệng. Chiếc chén bắt đầu di chuyển khi Tâm đặt ngón tay đến đúng vị trí.
Có một ma lực đang kéo cái chén dù tôi có cố gắng dùng chút lực để giữ lại nhưng không muốn phá vỡ cuộc phiêu lưu này nên thả long, nói thật là lực kéo đủ mạnh đến nỗi tôi khó có thể mà làm theo ý mình. Các chữ cái từ từ được đọc lên….
Nhảm nhí! Tâm đứng dậy bỏ mặt mọi người nhìn theo khi Tâm về phòng và đóng mạnh cửa phòng lại. Mọi người sếp lại mọi thứ để về phòng, không một ai nói với ai nhưng chính tôi mới là người không thể nói được gì lúc đó. Các chữ kết thành từ, các từ gộp lại thành một câu: “ Sinh ra từ cõi chết”
Tôi lê bước nặng nhọc về phòng mình đến trước cửa phòng mình tôi cảm giác như mình vừa đạp lên một vũng nước, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi đánh rơi cả chìa khóa. Đúng lúc đó đèn sáng lên chạy dọc khắp hành lang, tôi không quay lại nhìn bất cứ thứ gì mà đi thẳng vào phòng vì cảm giác báo cho tôi biết có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau.
Máy tính tôi đã được bật lên từ lúc nào, không khí như bóp chẹt đến nghẹt thở. Trên màn hình không có đường link nào cả mà là sự xuất hiện của một trang blog. Blog Ma.
Có một luồng suy nghĩ chạy qua đầu tôi báo hiệu với tôi rằng những gì đã xảy ra là đã quá tải và tôi cần nghĩ ngơi thay vì tìm hiểu thêm về trang blog đó nhưng cái sự tò mò luôn chiến thắng trong mọi hoàn cảnh. Sự tò mò luôn đánh bật tất cả các suy nghĩ khác trong mỗi con người, nó luôn ngự trị và khi bùng phát thì không một ai ngăn cản được dù rằng kết quả là họa hay phước, may hay rủi như “chiếc hộp bí ẩn” lúc nào cũng đặt một dấu hỏi trong đầu chúng ta, nó bắt ta tìm hiểu để thỏa sự tò mò. Tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi thỏa mãn một chút cho cái bộ não đang mệt mõi vì không thể xử lý hết những dữ liệu kỳ quái mà tôi đã đưa vào bằng một dòng nước mát lạnh để cho cái khuôn mặt đờ đẩn kia tươi lên phần nào. Tôi không quên rửa chân vì não báo cho tôi biết mình đã dẫm lên một vũng nước ở hành lang nhưng khi kiểm tra thì chân tôi hoàn toàn khô ráo. Mặc kệ, tôi không quan tâm.
Trang chủ của blog vẫn như thế với giao diện hoàn toàn không thay đổi và giai điệu cầu hồn vẫn cất lên. Tôi nhấp chuột vào entry đầu tiên của blog: Sinh ra từ cõi chết và tự nhủ rằng nếu không vào được thì tôi sẽ dẹp ngay cái việc tìm hiểu trang blog vớ vẩn này, thay vào đó là format hết máy cài lại vì đó chẳng gì khác hơn là một con virus. Khi tôi tìm một lý do gì đó để biện bạch và xóa bỏ đi những suy nghĩ tò mò về cái trang blog này thì entry đầu tiên đã dần dần hiện ra và load xong. Có vài giọt mồ hôi đang chảy hai bên thái dương tôi.
“ Nghĩa địa là nơi tôi được sinh ra. Nghĩa địa nằm giữa những vách núi heo hút xa xa mới có một căn nhà hiện ra như một chấm nhỏ trên cái bản vẽ thiết kế 1/1000 của những kiến trúc sư, không một bóng người xuất hiện nơi đây chỉ trừ khi có một đám ma được tổ chức thì nơi đây có một nhóm người đến tiến hành nghi thức hạ huyệt rồi đi ngay. Không hiểu họ không chịu được cái giá lạnh nơi đây hay là vì họ không chịu được cái không khí đầy mùi chết chóc chốn này. Họ đến và đi vội ở nơi tôi được sinh ra.”
Bên dưới là một hình ảnh của nghĩa địa. Tôi không biết đây là hình ảnh đã được xử lý Photoshop hay chính là hình thật mà chủ nhân của blog đã đưa vào đây nhưng cái chết chóc trong tấm hình thì hoàn toàn trùng khớp với những gì mà chủ nhân blog miêu tả về cái “nơi được sinh ra”. Có giọt mồ hôi đang chãy trên trán của tôi. Tôi lấy vội một điếu thuốc hút. Trang blog đang load dần nội dụng của entry.
“Tôi sinh ra lúc 6h tối ngày 6 tháng 6 năm… Sở dĩ tôi biết được ngày giờ chính xác vì người tôi gọi là mẹ đã bảo với tôi như thế và không một ai trong gia đình tôi không nhớ ngày đó dù tôi biết họ không thích ngày đó. Ngày của quỷ từ địa ngục trở về. Tôi không hiểu cái căn cứ này từ đâu nhưng họ bảo tôi đó là ngày của quỷ từ cõi chết đến với trần gian. Một ngày cái tôi đến sớm hơn mọi ngày như nghịch đảo thời gian và trái với quy luật thời gian về ngày dài đêm ngắn của tháng này trong năm. Tôi được sinh ra từ cõi chết”
Phía dưới là một bức hình của một em bé đang nằm trên một ngội mộ của ai đó, xunh quanh không một bóng người làm tôi cảm giác được cái sự cô đơn và chết chóc. Tôi nghe một tiếng mõ của một nhà sư đang tụng một bài kinh, tôi đã nghe bài kinh này rồi còn khi nào thì không nhớ. Tôi tìm khắp trang blog để tắt đi cái tiếng mõ và tiếng tụng kinh của nhà sư nhưng tìm khắp không thấy ở đâu cả. Một giờ sáng, kim đồng hồ đang dừng ở số một. Đôi tai của tôi bảo tôi rằng tiếng tụng kinh không phát ra từ trang blog mà ở đâu đó nó không biết.
Tôi kiểm tra khắp phòng xem có máy nghe nhạc hay radio nào ở đây không. Không có. Tôi nghĩ mình thật ngu ngốc khi nghĩ đến việc tìm kiếm này trong khi chỉ có mình tôi trong phòng và thiết bị nghe nhạc của tôi có bao nhiêu thứ đâu kia chứ ngoài cái máy tính này và chiếc điện thoại, còn cái Ipod thì cô bạn cùng lớp đã mượn tuần trước để học tiếng Anh rồi. Bộ não bắt tôi phải tìm cho ra và tắt đi cái thứ âm thanh quái đản này giữa đêm khuya ở ký túc xá. Lại là tiếng mèo kêu ngoài hành lang. Hay là phòng đứa nào đang chơi trò hù dọa giữa đêm đây. Tôi nhoài người ra hành lang đang sáng lên với ngọn đèn vàng chạy dọc. Tất cả các phòng đều đóng cửa im ỉm nhưng sao cái tiếng tụng kinh lại phát ra lớn đến vậy giữa đêm khuya. Không một ai nghe được à! Mắt tôi đưa vào cái khoảng không mà cô bạn Tâm đã kể về cô gái treo cổ như quán tính, không có gì cả. Khi tôi có ý định quay vào phòng thì ánh đèn bắt đầu chớp tắt, chớp tắt và tần suất ngày càng cao rồi cái bóng đèn cuối cùng tắt đi tôi nhìn thấy một cô gái trong chiếc áo dài thấm ước đang lơ lững. Vô hồn.
Rầmmmm! Tôi đóng cửa lại nhanh như chớp!
Tôi thở hổn hển như vận động viên chạy viêt vả đang rút 100m cuối cùng, định thần lại tôi mở cửa lần nữa. Tâm đang đứng trước cửa với khuôn mặt trắng bệch.
“Mình nghe thấy tiếng kinh phát ra từ phòng của bạn” Tâm nói và nhìn thẳng vào mắt tôi như đang chờ câu trả lời “Đúng vậy” để dịu bớt một nét kinh hoàng trong đôi mắt.
Tôi không nói gì trong một phút. Tâm không đợi tôi trả lời và tiếp tục hỏi tôi câu hỏi thứ 2
“ Câu chuyện của bạn kể là có thật hay do bạn tưởng tượng ra”. Khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi, tôi có cảm tưởng như máu không chãy trên khuôn mặt kia.
Tôi cũng thành thật trả lời 2 câu hỏi của Tâm và dĩ nhiên là trả lời đúng sự thật rằng “không phải và không hề tưởng tượng”.
Tâm muốn vào phòng tôi trò chuyện một lúc.
Thằng nhóc dáng đi khập khiểng vì chân tật nguyền đang hòa vào nhóm bạn đang đi sau khi đã “phán” cho tôi một câu như thế. Nếu bình thường tôi đã đấm vào mặt thằng nhóc nhưng không hiểu sao lúc đó tôi cứ đứng chết trân suy nghĩ về câu nói đó khi mọi người đang lần lượt vào viếng. Đám ma diễn ra ồn ào và không biết ai nằm trong hòmTôi bước vào với 3 cây nhang đang nghi ngút khói trên tay khấn người đã chết, trước hình là một cô gái với mái tóc dài thật thơ ngây với băng đô trên đầu mà tôi không biết là màu vì đã được xữ lý trắng đen. Không một ai khóc trong đám ma. Điều này làm tôi không khỏi ngạc nhiên và hiếu kỳ. Tôi tự hỏi sao một cô gái chết trẻ như thế lại không ai tiếc thương? Nghĩ vậy thôi rồi lui vào một góc cố lắng nghe mọi người trò chuyện.
Tôi không nghe được gì ngoài những câu chuyện ma về người chết sống lại hay hồi dương phản chiếu. Những điều này thực sự mới lạ với tôi vì trước giờ tôi luôn cho rằng nhảm nhí và mê tín dị đoạn, hôm nay lại thu hút tôi lạ. Họ kể nhau nghe về những nghi thức đốt quần áo cho người đã chết thế nào rồi bỏ gạo, vàng vào họng để về bên kia có thứ để dùng và chi tiêu. Họ tin thế giới thứ 2 tồn tại khi người ta chết đi cuộc sống cũng diễn ra như thế giới chúng ta đang tồn tại. Mọi người đều im bặt khi bóng một con mèo đen phóng vút ngang hòm. Im bặt! Tôi nghe được hơi thở của từng người đang hít vào thật sâu, thật sâu mà không dám thở ra. Có tiếng động phát ra từ chiếc hòm.
Cạch, cạch! Rồi tiếng động diễn nha đều hơn. Cạch, cạch, cạch! Tôi như hòa cùng mọi người, nín thở. Tất cả đều chú ý vào chiếc hòm, những người ngồi phía ngoài cũng bỏ luôn câu chuyện đang nói quay lại theo âm thanh phát ra từ chiếc hòm. CẠCH! Có một chiếc đinh bung ra khỏi nấp hòm! Có một vài người đang đi thụt lùi. Chân tôi không thể nhấc lên được trong khi mắt cứ căng lên nhìn về phía hòm.
Một bóng người lao về phía chiếc hòm trên miệng đang ngậm một cây đinh 6 tấc. “ Kiếm cho tôi cây búa, NHANH LÊN” người đàn ông đứng tuổi thét lên hối thúc mọi người làm theo mệnh lệnh của ông. Mọi người đổ xô đi tìm dáo dác, có người luống cuống không biết mình đang tìm gì.
“AI ĐÓ PHỤ TÔI MỘT TAY” Người đàn ông lại tiếp tục gào lên. Nấp hòm đang bậc lên. Một người, hai người, rồi ba người thanh niên mới có thể cố định được nấp hòm để người đàn ông luống tuổi đóng đinh. Đến đúng nhát thứ 6 thì chiếc đinh mới dính chặt vào hòm.
CROOT, CROOT, CROOT…Bên trong hòm đang phát ra âm thanh như tiếng móng tay đang cào vào nấp hòm. Mọi người thở hổn hễn nhìn trăn trối vào chiếc hòm. Tôi thả thân mình rơi tự do lấy vách tường làm điểm tựa ngồi xuống đất. Phía dưới chiếc hòm có những giọt nước đen đang rịn bên dưới hòm.
Tôi sợ hãi khi thấy bóng dáng của thằng nhóc với dáng đi khập khiễng đang đi từ phía ngoài cùng đám bạn đang căng miếng vải tang thuê họa tiết đen trắng. Tôi chạy ra phía sau nhà vì tôi đọc được trong ánh mắt của thằng bé rằng nó đang tìm tôi. Tìm tôi để buông ra lời Sấm Nguyền.
Phía sau nhà tối đen như mực lại thêm cây cối xung quanh um tùm làm tôi càng co mình vào một góc. Thằng nhóc đang đứng trước mặt tôi từ lúc nào và lập lại lời Sấm Nguyền đó.
Anh hoặc ai đó trong nhà anh sẽ chết
Đột nhiên tôi cảm thấy khó thở, không tài nào thở nổi. Tôi cố gắng kêu mọi người xung quanh nhưng không một ai nghe tôi dù tôi đã gào đến lạc cả giọng.
Boang! Tiếng động của một vật kim loại đang rơi xuống thềm xi măng đánh thức tôi dậy. Tôi ngồi thở hổn hển nhìn khắp phòng. Vuốt lại mái tóc ướt đẩm mồ hôi, tôi cảm thấy cả thân mình đau nhức. Có một vết bầm đen bên ngực phải của tôi.
Đứng trước gương tôi kiểm tra thì phát hiện ra còn một vết bầm thứ hai nằm ở bắp đùi. Nó có vẻ nhạt hơn vết ở ngực, tôi nghĩ là vết bầm của ngày hôm qua khi tôi rớt xuống giường. Còn vết bầm hôm nay thì sau. Không hiểu nổi.
Tôi đem giấc mơ của mình và cả vết bầm kể lại cho Tâm nghe vì tôi biết lúc này đây chỉ có mình Tâm là tin câu chuyện của tôi là thật. Câu chuyện của tôi là thật. Tâm kéo vai áo để lộ một bờ vai trắng nõn nà và phía dưới là một vết bầm như tôi. Giấc mơ của chúng tôi giống nhau cả.
Tôi lầm bầm trong miệng rằng cái chết tiệt gì đang theo đuổi tôi. Trong khi Tâm ngồi đó chết lặng dõi mắt về phía hàng cây bên kia đường. Tôi thà chấp nhận cách giải thích là va chạm vào đâu đó trong lúc ngủ không hay nên có những vết bầm còn hơn là tin vào việc chó ma cắn và bóng đè đó. Chó ma và bóng đè.
Chiếc xe rẽ vào con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Tri Phương cách Hùng Vương khoảng 50m.
Tôi và Tâm đang đi với tâm trạng đầy lo sợ và hồi hộp. Cả hai không thể nói với nhau tiếng nào suốt đường đi. Tôi nghĩ Tâm cũng như tôi chỉ mãi nghĩ về đường link hay cụ thể là trang Blog Ma ấy.
Ban đầu Tâm cũng nghĩ rằng đấy là những vết bầm trên người là do va chạm vào đâu đấy không hay. Tâm đến phòng tôi và trò chuyện sao khi cái âm thanh của tiếng kinh cứ vang lên từng hồi.
Có vài giọt mồ hôi chãy xuống thái dương của tôi khi biết Tâm cũng nhận được đường link y như tôi có khác chăng là trong tình huống phòng cúp điện nhưng máy vi tính vẫn sáng và sự xuất hiện đường link. Cái giai điệu cầu hồn vẫn phát ra khi đã load xong.
Một sự trùng hợp khác khiến tôi có cảm giác máu không còn lưu thông trên cơ thể của tôi, các cơ cứ cứng ra trong khi màu da thì trắng bệt như trứng gà luộc khi biết một trong những người ghi lưu bút trên trang blog ấy là bạn của Tâm và đã chết trên cùng chuyến xe tử thần đã cướp mất bạn tôi. Một ngày định mệnh, hai đám ma vội vã.
Bức tranh huyền bí dường như đang dần hé mở từng mãng, từng mãng lắp ghép lại với nhau, một màu đen ảm đạm làm tông nền. Câu hỏi được đặt ra trong đầu chúng tôi? Những người còn lại trên lưu bút thì sao và họ đều là những người comment cho trang blog này? Có sợi dây nào ràng buột những con người này với nhau? Họ có tham gia vào chuyến xe định mệnh đó không?...
Đầu tôi cứ như vỡ ra khi nghĩ về những điều đó. Các ngón tay của Tâm như đang cấu rách da thịt của mình khi lớp quần jean đã nhăn nhún vì lực tác động của Tâm lên nó trong lúc kể lại những gì mình trãi qua. Để mặc tiếng kinh vang lên giữa căn phòng khuya vắng lặng sáng đèn. Không một ai nghe thấy tiếng kinh cầu hồn đó ngoài tôi và Tâm!?
Bãi giữ xe ở phía trước một chung cư năm tầng, chẳng có thang máy chỉ có một cầu thang nằm bên phía góc trái của chung cư nằm xoay ngang mặt đường để tiết kiệm diện tích. Chung cư trông xuống cấp trầm trọng, dọc theo cầu thang là những người ăn xin ngồi ở những ngã rẽ của cầu thang lên đến tầng 3 của chung cư. Một ngôi chùa nằm phía trong chung cư, ngôi chùa của người Hoa.
Ngôi chùa chiếm hết một tầng của chung cư với 2 cữa chính nằm dọc hành lang, khói nhang trầm mặc. Tôi và Tâm giật mình bởi tiếng chó sủa. Tiếng chó sủa theo đàn chứ ko phải một con.
Chó được thả rong khắp sãnh điện, đủ loại chó. Tôi đếm có trên năm loại chó: từ chó cỏ, chó Nhật, chó Đức, chó Bec giê cho đến cả loại chó chihualulu đắt tiền vẫn có. Chúng được cách ngăn với hành lang chung cư bằng một hàng rào gỗ ngang thắt lưng của mình.
Hai phía đại chánh điện là bức tượng phật thích ca to cao trên 2m với những vị phật và la hán ngồi hai bên như cách xấp xếp của các ngôi chùa khác. Trên trần là một dọc các hình ảnh của các phật và la hán nối giữa 2 điện thờ. Không khí trầm mặc và yên tỉnh. Chúng tôi chưa hết bàng hoàng thì một người đàn bà xuất hiện đột ngột để xua bầy chó.
Dáng người lom khom như bị gù, tay cầm chổi chà một thứ tôi nghĩ là khá xa lạ với nền gạch bông của những căn chùa hiện đại. Một khuôn mặt nhăn nhúm và biến dạng do là nạn nhân của axit đậm đặc.
Với lý do thấp nhang cho người bạn đã khuất, chúng tôi được đưa vào một căn phòng mà chính xác hơn là một phòng tự chế từ sân thượng của chung cư. Dọc lối đi là bốn kệ gỗ dài với nhiều ngăn, trên các ngăn đặt các hủ tro cốt của những người đã chết. Có vài cơn gió lạnh lướt ngang. Tôi, Tâm và người đàn bà kia không một ai lên tiếng. Có bóng một con chó đen đang dõi theo bước chân của chúng tôi. Im bặt.
Tôi và Tâm đã quyết định đi tìm cái hình ảnh của ngôi chùa này khi đã thất vọng vì không thể link vào blog cá nhân của những người để lại lưu bút hay comment trên trang blog này. Hình ảnh ngôi chùa xuất hiện trong entry thứ 2 nhưng chỉ load xong hình là đứng máy, entry không thể load hết 100%. Tôi và Tâm đã phải lục lọi trên khắp các trang web, google cũng không thể giúp đỡ được chúng tôi. Thật may mắn là một người bạn cùng khoa tiếng Hoa của Tâm đã phát hiện ra ngôi chùa này và chúng tôi có manh mối để tìm đến. Tôi và Tâm cũng muốn chấm dứt đi cái trò đùa quái ác của kẻ nào đấy, chúng tôi hy vọng vậy.
Cái không khí âm u và tỉnh mịch cộng với khói nhang nghi ngút nơi đây làm tôi nổi da gà khắp người. Cuối cùng thì người đàn bà cũng chỉ cho chúng tôi cái hủ tro cốt của bạn tôi. Một hủ sành còn mới với tấm giấy đỏ được viết bằng tiếng Hoa: Giảng Văn Tịch. Một cái tên mà tôi chưa bao giờ biết về thằng bạn thân mình và tôi chắc rằng giấy khai sinh nó thì lại hoàn toàn không chỉ biết khi người đàn bà này chỉ rằng đây là hủ tro cốt của Giảng Văn Tịch. Gốc gác của nó là người Việt 100% kia mà, tại sao lại có tên tiếng Hoa ở đây. Tôi phải tìm đủ các lý do mới thuyết phục được gia đình thằng bạn thân tiết lộ khi họ đã nghĩ rằng tôi biết nó được đưa về ngôi chùa này để thờ cúng. Nhà nó theo đạo công giáo kia mà tại sao lại đưa vào chùa cúng kiến? Hay tôi chưa hiểu hết về bên đạo này? Đầu óc tôi say sẫm khi sự suy đoán bừa mà thành sự thật của mình dựa trên các mắc xích câu chuyện để liên kết lại, cứ như người bị chuốc rượu say không còn biết gì nữa.
Tôi nhìn trân trân vào hủ tro cốt, để mặc người đàn bà kia bước đi sau khi đã gửi 20.000 như một phép lịch sự. Tâm đang đứng cách tôi một khoảng khá xa, ở gần đầu phía kia của kệ. Mặt Tâm không còn một chút máu nào cả. Tim tôi bắt đầu loạn nhịp khi nhìn thấy Tâm như thế, tôi chắc có một điều gì đó mới khiến Tâm hoảng loạng như thế. Ánh mắt của Tâm không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh, chỉ nhìn chăm chú vào một hủ tro cốt trên kệ. Khói nhang của những hủ tro cốt ai đó đến trước đã thấp tỏa ra như cuộn lấy người con gái tóc dài ấy từng lớp từng lớp thật liêu trai.
Tôi cố gắng lê từng bước chân đến Tâm trong khi mồ hôi tôi vã ra. Sự tò mò và tìm một cái gì đó chia sẽ trong cái không khí này muốn tôi bước nhanh đến chỗ Tâm đang đứng. Tiếng kinh gọi hồn từ đâu đó phát ra len lõi vào không khí này.
Tôi hướng ánh mắt của mình về phía ngón tay rõ ràng là đang run run của Trâm đang chỉ. Chẳng có gì ngoài một hủ tro cốt với một tấm giấy đỏ như bao hủ tro cốt khác. Tôi chả hiểu gì cả và tim tôi chỉ bắt đầu đập mạnh và dồn dập khi những tiếng lắp bắp của Tâm được tôi nối lại trong đầu với nhau.
“Con …con….Hà!”
Não tôi tự động cập nhật và cho ra một kết quả duy nhất rằng đó chính là Hà bạn của Tâm vừa mất trong chuyến xe định mệnh. Bán cầu não trái của tôi gần như tê liệt. Người đàn bà đang đứng nhìn chúng tôi với bó nhang trên tay, hình như miệng khẽ mĩm cười. Tiếng kinh vẫn phát ra đều đều như gọi âm binh từ địa ngục trở về.
00:00 Thứ sáu ngày 13/5/20..
Bảo tàng thành phố Hồ Chí Minh.
Có hai bóng đen xuất hiện bên trong bảo tàng.Hai bóng đen đang quấn chặt lấy nhau của một nam và một nữ. Hai sinh viên khoa Mỹ Thuật của trường Đại Học Kiến Trúc. Có những giọt nước mắt lăn trên mi. Người con trai đang phân thây người con gái mình yêu ra thành nhiều đoạn rồi dưới bàn tay khéo léo đang lắp ghép những phân khúc của người con gái vào những hình nộm rãi rác bên trong bảo tàng. Một chi tiết đặc biệt chính là sự khéo léo của đôi bàn tay của nam sinh viên nên mọi thứ ăn khớp với nhau như thật và các phần thân thể còn lại đã được dấu một cách kín đáo. Tiếng chuông của đồng hồ quả lắc cứ đung đưa theo từng nhịp thở. Sáng hôm sau, nhân viên trực bảo tàng phát hiện xác chết của nam sinh viên bị phân thây nằm giữa sãnh của bảo tàng.
00:00 Thứ 7 ngày 14/5/20.. Một ngày sau cái khi phát hiện xác của chàng sinh viên.
Ca trực đêm tại Bảo Tàng là một bác trung niên, yếu bóng vía hay nói trắng ra là một cây sợ ma.Tiếng chuông của đồng hồ quả lắc đong đưa điểm giờ. Thời khắc chuyển giao giữa ngày mới và ngày cũ. Có tiếng bước chân của ai đó đi dọc hành lang phía trên lầu và phát ra tiếng động một cách cố ý, nơi đôi chân của cô gái được giấu kín đáo cách đó không xa. Bác bảo vệ thu hết can đảm bước từng bước theo nhịp thở dồn dập, tay ướt đẫm mồ hôi. Ánh sáng đèn pin rọi đến điểm cuối hai đầu của hành lang. Không một ai. Lần thứ hai và lần thứ ba đều không có, ánh sáng đèn pin đang chao đảo liên tục.
Cộng hưởng với cái âm thanh dồn dập bước chân ấy là tiếng rào rạo của bàn tay đang cào lên mặt gỗ làm cho cái thân hình của bác bảo vệ càng thêm xiêu vẹo khi không thể phát hiện ra nơi bắt nguồn của cái thứ âm thanh quái đản ấy. Bác bảo vệ không còn thể nào bước lên một bước nào nữa khi các âm thanh cứ càng dồn dập, dồn dập tăng tần suất phát ra càng lúc càng nhanh. Người ta phát hiện bác bảo vệ đang nằm bất tỉnh giữa sãnh của bảo tàng vào sáng hôm sau. Ông không thể nói được lời nào cho đến trưa hôm đó.
00:00 Chủ nhật ngày 15/5/20.. Trực đêm bảo tàng là hai nhân viên một trung niên và một thanh niên. Một người yếu bóng vía và nặng vía theo cái ngôn ngữ của dân đồng bóng. Cái thời khắc ám ảnh bác bảo vệ đêm qua rồi cũng đến. Địa điểm họ chọn để ngồi khá ổn trong một căn phòng đầy của hình ảnh và tư liệu dán khắp tường, phía sau là một hồ kính bên trong toàn cát. Bác bảo vệ chẳng biết có phải đã sợ quá hay có thêm một người trực chung đã ngủ quên lúc nào không hay.Cộp, cộp, cộp…Cái tiếng guốc cao gót lại nện vào cái nền gạch xi măng như ai đó đang đi lên xuống cầu thang rồi đi dọc ra hành lang của Bảo Tàng như bao cuộc biễu diễn thời trang đã từng diễn ra nơi đây. Người thanh niên không tin những gì mà người đàn ông trung niên đã kể và mặc ông nằm đó để truy tìm ra kẻ đùa quá trớn hay tên ăn trộm đã quen mùi lại mò vào bảo tàng. Không một vết tích gì cho thấy có người đột nhập hay đi trên hành lang hay cầu thang. Có tiếng cú kêu bên ngoài bảo tàng phía sau xác máy bay từng hồi, từng hồi như báo tử.
Cái tiếng bước chân ngưng đi khi người thanh niên đi lên lầu thì bên dưới có tiếng ngón tay đang cào trên vân gỗ từng hồi từng hồi ùa vào tay chàng thanh niên trong đêm vắng tĩnh mịch và âm binh. Nhịp điệu ma quái cứ như thế, tiếng bước chân ngưng lại đến tiếng ngón tay cào vang lên trong không gian tỉnh mịch và dõi theo bước chân của chàng thanh niên. Mô hôi bắt đầu ướt lưng. Chàng thanh niên quay lại chỗ cũ của mình để ngồi trong khi gã trung niên vẫn cứ say trong giâc mộng của mình. Mọi âm thanh im bặt.Tiếng cú bắt đầu kêu lên từng hồi thảm thiết, hồ hôi trong lòng bàn tay của anh chàng thanh niên đang túa ra như quả cam được người ta vắt thật chặt. Đèn tắt. Chỉ còn lại ánh sáng của từ hai chiếc đèn pin. Có tiếng cát chảy ra từ chiếc hồ kính với bộ xương khô phía sau như đồng hồ cát đang muốn trút hết những giọt cát cuối cùng của mình. Anh lấy tay hốt cát vội bỏ vào rơi vãi khắp sàn một lớp cát còn vương lại. Anh không tìm thấy bất kỳ một khe hở nào của chiếc hồ đưng bộ xương khô và cát.
Cát lại chảy ra, chảy ra liên tục và liên tục đến độ anh không thể nào hốt hết kịp. Tiếng bước chân và ngón tay cào lại hòa vào giai điệu âm binh ấy dồn dập và dồn dập.Bộ xương khô trong chiếc hồ cát bổng sáng lên một màu xanh lam man dại đến lạnh người. Anh gào lên thật to để gọi người bảo vệ trung niên thức dậy nhưng không hiểu sao anh càng kêu to, cảm giác lại báo cho anh biết anh không thể phát ra thành lời.Hai người bảo vệ: một thanh niên và một trung niên nằm bất tỉnh giữa sãnh của Bảo Tàng vào sáng hôm sau.
00:00 Thứ Sáu 20/5/20.. Một tuần sau đêm kinh hoàng xảy ra tại Viện Bảo Tàng TP Hồ Chí Minh. Tất cả các đầu báo đều đưa tin suốt tuần. Mọi điều tra của công an đều đi vào bế tắc. Người ta lại thấy những cái bóng đen lại xuất hiện bên trong Bảo Tàng. 1, 2, 3 ..có đến 5 bóng đen xuất hiện giữa giờ khắc chuyển giao ấy. Sáng hôm sau người ta phát hiện ra hai người thần kinh đã bấn loạn và ba cái xác chết trong các tư thế làm người ta ám ảnh sau khi chứng kiến. Tất cả đều là sinh viên của trường đại học Kiến Trúc TP Hồ Chí Minh.
Hùng khép lại câu chuyện của mình trong khi tôi và Tâm đang hồi hộp lắng nghe câu chuyện ấy và đang cố gắng tìm điểm liên kết giữa câu chuyện Hùng đang kể với trang Blog Ma. Hùng là người duy nhất trong danh sách những người đã comment trên trang Blog ấy mà chúng tôi có thể connect. Có tiếng chuông đồng hồ quả lắc trong quá café theo phong cách cổ điển này đang đung đưa báo hiệu chiều tàn. Tựa hồ như ai vuốt nhẹ sống lưng.
Nét mặt của Hùng trông thật nhợt nhạt và quầng mắt thâm đen như của người thiếu ngủ nhiều ngày. Tôi nhìn vào khung kính của sổ để bỏ qua cái nhịp thở căng thẳng của Tâm và Hùng đang lan truyền sang mình. Khuôn mặt tôi trong gương cũng nhợt nhạt không kém.
Hùng chủ động lên cuộc hẹn với chúng tôi chỉ sau vài phút khi tôi để lại lưu bút trên his page của Hùng. Hùng bắt chuyện ngay từ đầu và chăm chú lắng nghe những gì mà tôi và Tâm đã trãi qua trong những ngày qua. Một ánh mắt mà tôi tìm được đồng cảm và sẽ chia trong cái địa ngục dõi theo tôi ngày lẫn đêm này.
Câu chuyện của viện Bảo Tàng đầy bí ẩn ấy như một cuốn phim miêu tả chi tiết hơn qua lời kể của Hùng. Tôi tin những lời Hùng kể và muốn biết những cái chết của các bạn sinh viên ấy như thế nào mà khiến người ta phải ám ảnh khi chứng kiến.
Những cái chết ấy bắt nguồn từ một trò chơi ngu ngốc. Một trò chơi thử thách lòng can đảm. Nói đến đây Hùng uống một ngụm nước trà đá đã không còn hơi lạnh từ khi nào.
Tâm đang bắt chéo các ngón tay mình và ngày càng siết chặt nó khi câu chuyện của Hùng bắt đầu vào chi tiết.
Một tuần sau khi tin tức về vụ án người chết phân thây không tìm ra được hung thủ nhan nhản trên các mặt báo. Sáu sinh viên học cùng khoa Mỹ Thuật cùng một hội đam mê vẽ vời. Hội đam mê vẻ đẹp tâm linh xuất phát của những cái gì gọi là kinh dị hay chết chóc. Họ chơi một trò chơi thử thách lòng can đảm cũng như tìm cảm hứng cho các tác phẩm của mình với nỗi đam mê ấy. Địa điểm là Viện Bảo Tàng Thành Phố Hồ Chí Minh, thời khắc là khi chuông đồng hồ điểm 0 giờ họ sẽ từ các chỗ trốn kín đáo mà bảo vệ bảo tàng không phát hiện và sẽ tập trung tại đại sãnh của Bảo Tàng, cũng là hiện trường của vụ án phân thây.
Liên – cô sinh viên khoa Mỹ Thuật Á Khôi của trường đã chọn cho mình vị trí tại nơi có hồ cát chứa xương để trốn. Trong thời gian dựa tường chờ đợi cái thời khắc ấy, ý tưởng lại đến với người con gái ấy từ cái hồ cát chứa xương lạnh lẽo. Tờ giấy trắng bắt đầu phát thảo những nét chì đầu tiên. Có tiếng cát chảy ra từ hồ và bộ xương khô từ từ ánh lên trong cái không khí tối đen ma quái của phòng trưng bày hiện vật một màu lam ảm đạm.
Lâm – người yêu của Liên và cũng là người đã phát hiện ra Liên đang nằm chết trên một vũng máu loang lỗ giữa đại sãnh đường vào lúc không giờ, thời điểm tập trung mọi người lại. Tim anh như ngừng đập khi nhận ra sự tương đồng giữa bức tranh và người vẽ từ tư thế đến nét mặt. Người vẽ giờ đang làm nằm chết ở tư thế trong tranh. Tiếng của anh gào thét vang vọng đến khắp các ngỏ ngách của Bào Tàng để kêu gọi mọi người tập họp. Không một ai trả lời anh như muốn đáp lại anh rằng trò của anh đã lỗi thời và không thể hù ai được. Bảo vệ đã ra chốt ngoài của mình chứ không muốn vào trong để nghe bất kỳ những âm thanh nào vì với họ thế đã là quá đủ cho một tuần kinh dị vừa qua.
Đối diện với anh là một cái xác không hồn kia và cái xương trắng kia cứ từ từ ánh lên màu xanh lam kỳ dị làm da gà anh nỗi khắp người. Không khí trong phòng dường như đang hạ xuống đến vài chục độ âm chứ không hơn. Anh không muốn một mình ở trong căn phòng này thêm một phút nào nữa dù người nằm đấy là bạn gái anh. Anh ra ngoài và cố gắng tìm mọi người trong cái ánh đèn le lói phát ra từ chiếc điện thoại. Vô vọng. Không tìm được một ai, anh quay lại phòng và đó là nơi duy nhất anh hy vọng sẽ có ai chán nãn mà đến chỗ tập hợp thay vì trốn mãi trong một góc nào đó.
Cái xác đã biến mất, chỉ còn lại một vũng máu giữa phòng. Anh gào đến khản cổ để tập họp mọi người lại.
Hùng, Trung và Lễu đã tập họp sau khi chán nãn vì cứ mãi núp trong một góc của bảo tàng. Họ cứ nghĩ rằng Lâm và Liên đang bày trò hù mọi người sợ, họ không tin chỉ cho đến khi xác nhận đó là máu từ mùi tanh của nó thì mới chịu đổ xô đi tìm cái xác của Liên và địa điểm tập hợp vẫn là chỗ củ. Đại sãnh của viện bảo tàng sau 10 phút tìm kiếm.
Tìm kiếm trong hồi hộp, lo sợ đã hút hết mọi sức lực của con người. Lâm mệt mõi quay lại đại sãnh để chờ mọi người, tiếng quay ù ù của quạt máy càng làm cho không khí thêm lạnh lẽo, anh không quan tâm nữa. Mặc kệ.
Đôi mắt của Lâm sáng lên như mắt cú vọ trong đêm tối khi anh nhìn ra từng sợi tóc đang bay trong gió, ngày càng nhiều và điểm rơi chính là phía trần nhà từ màu xanh lam chết chóc đó. Một trận mưa tóc. Xác chết của Liên đang treo lơ lững trên chiếc quạt trần và mái tóc đang rối tung vì cánh quạt đang quay. Phía vách đằng sau lưng Lâm một dòng chữ được ghi bằng máu đang cô đong đặc lại: THIÊN THẦN GÃY CÁNH
Anh khụy chân xuống và chết nghẹn đi không nói được lời nào cho đến khi Hùng và Lễu tập hợp trở lại. Từng ngụm nước bọt được nuốt vào trong, không ai nói với ai lời nào. Một sự im lặng chết chóc. Bóng ba con người đang ngồi khụy xuống sãnh đang đổ lên tường mờ ảo qua cái ánh sáng của đêm trăng huyền bí. Tiếng cú kêu vang lên từ xác chiếc máy bay bên ngoài. Một phút tang thương và chết choc trôi qua, mọi người sực tĩnh khi phát hiện ra rằng thiếu Trung. Linh tính báo cho mọi người biết rằng có sự chẳng lành xảy ra ở đây.
Lâm không còn giữ được bình tĩnh nữa và giục mọi người đi tìm Trung nhưng chính lúc đó Lễu trấn an hai người con trai đang khủng hoảng rằng nên đợi 5 phút rồi sau đó sẽ đi tìm nếu Trung không quay lại. Không hiểu sao lúc đó, Lễu – cô sinh viên đam mê thuyết tâm linh đến cuồng dại lấy ra bộ bài và chơi trò bói toán.
Lễu rút một bộ bài mới ra, sau khi bỏ hai con phăng teo ra rồi khuyến khích mọi người chơi để giải tỏa sự căng thẳng. Hùng hỏi Lễu tại sao bỏ con phăng teo ra vì theo như anh biết con bài này cũng được dùng để bói theo kiểu bói toán Tây Phương. Lễu nói rằng đấy là con bài cực kỳ xui xẻo và chết chóc nên không muốn đưa vào bói trong lúc này. Hai người đàn ông còn lại im lặng và đếm từng nhịp thở khi Lễu xốc bài.
Hùng và Lâm mỗi người lấy một con bài sau khi Lễu xốc 9 lần. Hùng rút được con xì cơ còn Lâm là con xì bích. Họ muốn biết ý nghĩa của những con bài ấy. Lếu cho biết con xì bích tượng trưng cho sự đen đủi và có thể đụng đến dao, kiếm, còn xì cơ là biểu tượng của máu – một con bài xấu. Lễu cười một nụ cười nữa miệng trong cái không khí chết chóc ấy làm hai người khó hiểu. Rồi nụ cười ấy càng lúc càng tươi, hở cả răng và phát ra tiếng cười càng lúc càng lớn và man dại khiến nổi cả gai óc.
Dường như không thể chịu nỗi cái không khí âm binh ma quái đó thêm bất kỳ một phút nào nữa và muốn có một sự vận đông để phá vỡ bầu không khí đó nên mọi người đổ xô đi tìm Trung. Mỗi người lại chia ra các hướng và đó là một sự phân chia ngu ngốc. Lâm phát hiện ra Trung đã chết trong tư thế bị đóng cọc trên tường của phòng phía bên cạnh. Một dòng chữ máu hiển hiện bên cạnh: GIÊSU ĐÃ CHẾT. Một sự hoảng loạn thật sự! Lâm lại một lần nữa gào thét tập trung mọi người lại. Chỉ có Hùng xuất hiện và tiếp nối sự hoảng loạn của Lâm.
Cái tiếng cú kêu lại vang lên dồn dập hơn bao giờ hết. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc cứ thế ngân lên lạnh lùng bỏ mặt hai gương mặt đang nhìn về bức tường như vô hồn.
Không ai nói với một ai họ quay mặt chạy ra khỏi phòng và gào kiếm Lễu. Khắp tầng trệt gần như được xới tung lên, âm thanh gọi Lễu cứ vọng lại vọng lại như xung quanh là bốn vách núi đang vây quanh hai người, từ từ ép chặt đến khi không còn một dòng máu nào chãy nữa mới ngưng.
Họ men theo lối cầu thang theo kiến trúc kiểu Pháp lên lầu, có tiếng bước chân vang lên phía trên lầu mỗi lúc một gần. Họ nghĩ đó là Lễu và cố gắng kêu thật to, tiếng bước chân im bặt. Thay vào đó là tiếng cào của móng tay ai đó vào vật liệu gỗ nghe như những móng tay ấy đang gần rơi ra khỏi ngón tay khi tiếng cào mỗi lúc một to. Hai người phát hiện ra Lễu chết ở căn phòng phía trên lầu. Các xương khớp của Lễu đã bị bẻ gãy, và xung quanh là chằng chịt dây nhợ như một con rối gỗ không có khớp xương và bị người điều khiển bằng những sợi dây.
Sáng hôm sau người ta phát hiện Hùng và Lâm tâm thần đã không còn ổn định nữa.
Tôi và Tâm đến nay cảm thấy như bị ngạt thở khi nghe câu chuyện kinh dị ấy, thì ra mọi thông tin đã được báo chí đơn giản hóa đến người đọc khi công an bất lực trong việc tìm ra thủ phạm của vụ án mạng.
Câu hỏi nhảy múa trong đầu tôi lúc này là: Blog Ma & Những án mạng này có quan hệ gì? Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chiều đã ngã bóng, cái ánh sáng nhàn nhạt lướt qua 3 khuôn mặt như từ cõi âm binh quay về. Vô Hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét