
Nguyen Thi Thu Thuy
Mọi thứ trở nên mong manh
Chiếc lá vàng khô giấu mình trong đất ẩm
Cuộc đời ngắn như sương mai…
Em người đàn bà ba mươi, yêu anh
Thức trắng đêm tháng mười đằng đẵng
Cấu tung cúc áo bẽ bàng, tiếc…
Đếm tuổi xuân của mình, bằng gì???
Anh, gã đàn ông một tháng ba mươi đêm trở về trong men rượu
Gọi em bằng cơn say…
Em yêu anh
Chôn mình trong vũ điệu tẻ nhạt…
Cuộc đời không chút hương thầm,
Em vẽ những ước mơ của mình trên trang giấy
Thấy chênh vênh hai chữ: mái nhà,
Đối thoại với đêm…
Xót mình thống thiết…
Người đàn ông số phận của em,
Có biết chiếc lá khô đang giấu mình trong khô khát,
Có biết đêm đang trở mình đợi cơn mưa nặng hạt
Và em…
Đếm cuộc đời son trẻ của mình,
Bằng cơn say vô nghĩa của anh,
Người đàn ông bên bàn tiệc…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét