Sưu tầm
Truyện viết về hai chàng trai đang ngồi trong một quán cà phê
nhỏ, có hoa tường vi nở từng chùm duyên dáng, và uống hai ly Cappuccino.
Bách gọi 2 tách Cappuccino, chẳng hỏi Tùng thích uống gì.
Bách nhớ em gái. Khi Cúc còn sống, hai anh em chỉ chí chóe nhau
mỗi chuyện tranh nhau cái tivi hay miếng bánh mẹ để dành, chẳng mấy khi
anh hỏi han nó chuyện học hành hay bạn bè của Cúc. Anh chẳng thích cái
tính hay ỏn ẻn của nó, luôn trẻ con như con mèo cứ bám váy mẹ, nên dù
anh không thích cái gì, hễ Cúc thích, là anh sẽ... chặn không cho nó lấy
bằng được.
Mẹ kêu anh đầu to mà trẻ con, Cúc thì nhắc tới anh như một Peter Pan
chưa lớn trong một câu chuyện nào đó của nó. Có lẽ anh chẳng hiểu gì Cúc
thật, cho nên mới có chuyện khi bạn thân mình và em gái mình thành đôi,
mà một tuần sau anh cũng chả biết gì cả. Không phải Tùng không nói, mà
là hễ cứ khi nào Tùng nhắc đến em gái, anh đều gạt đi.
Đến một ngày biết tin Cúc sắp phải vào phòng mổ, anh mới giật mình
nhận ra mình đã để quên quá nhiều thời gian bên cạnh nó. Anh cuống lên,
muốn chăm sóc và cưng nựng nó, muốn hỏi han và quan tâm nó, nhưng mọi
thứ đã trở thành thói quen. Cúc cũng bảo nó cũng chỉ thích anh nạt nó
mỗi ngày, tranh giành với nó mỗi ngày để nó được đuổi bắt anh khắp nhà,
tranh thủ véo má anh, mè nheo và kể tội anh với mẹ.
Sự thực, anh mãi mãi là ông anh Peter Pan, chẳng bao giờ lớn. Ngày mổ,
Cúc gục vào vai anh, mắt ươn ướt, nhưng rồi dứt khoát gạt nước mắt tự
tin nằm lên chiếc giường trắng toát, môi mỉm cười. Hôm đó anh mới nhận
ra, anh sống với tiếng chí chóe, vòi vĩnh quen thuộc như sống với cơm
hàng ngày.
Cánh cửa phòng mổ đóng lại, giam giữ anh trong không gian nhợt nhạt
của phòng chờ để rồi khi cánh cửa ấy được mở ra, thì cũng là lúc cả thế
giới đóng chặt lại trước mặt anh qua làn nước mắt mặn chát. Anh chưa kịp
nói với Cúc là anh yêu nó và muốn chăm sóc nó, nhiều lắm ấy.
Cúc thích nước sơn móng tay mùi hoa hồng. Thật buồn cười đó lại là
thứ anh nhớ rõ nhất về Cúc. Ở nhà, mỗi khi sơn một lớp móng tay mới, để
hơi khô khô một chút là nó sẽ dí vào mũi anh, tròn xoe mắt mà hỏi: "Thơm không anh?",
rồi cười hí hửng. Anh chẳng bao giờ nhìn cái móng tay của con bé quá 5
giây, cũng chẳng trả lời bao giờ ngó xem lọ nước sơn nó dùng hiệu gì mà
tên loằng ngà loằng ngoằng. Nhưng anh luôn nhớ cái mùi nước sơn đó, mùi
của hoa hồng mà anh luôn tưởng tượng đó là một bông hoa hồng màu hồng
phấn, với những cánh hoa mỏng manh, giống với màu móng tay mà Cúc hay
sơn.
Câu chuyện thứ mười lăm, Cúc lại viết về một cô gái có móng tay mùi
hoa hồng. Cô gái thứ tám trong số mười bảy cô gái có-sơn-móng-tay.
Cappuccino thơm nhè nhẹ, một bàn tay nhỏ nhắn đặt những chiếc tách
xuống bàn. Móng tay màu hồng phấn. Cảm xúc từ đâu đến trào ra khỏi ngực
Bách đột ngột. Ánh mắt anh ánh lên những tia nhìn ngạc nhiên và bối rối,
chiếu thẳng vào khuôn mặt bầu bĩnh của cô gái phục vụ bàn. Đôi mắt cô
gái cũng mở to, hơi giật mình trước cái nhìn lạ lùng của anh, nhưng
không hề sợ hãi. Trên thế giới có cả triệu triệu màu hồng, nhưng Bách
vẫn chắc chắn, những cái móng tay kia có màu và mùi của một bông hoa
hồng phấn!
Tùng hiểu Bách. Biết bao lần Bách chọn một nơi nào đó thật giống
trong truyện của Cúc, im lặng, đọc và cảm nhận, cho đến thuộc lòng, chỉ
thế thôi, là thói quen của Bách trong một năm nay. Tuy nhiên, đây là lần
đầu tiên Bách đang sống ở trong một câu chuyện. Hoa tường vi hồng dịu
dàng, quán cà phê có những bức tường tróc ghẻ.
Hai cốc Cappuccino nóng hôi hổi. Và cô gái có móng tay mùi hoa hồng
phấn. Cứ như Cúc đang ở ngay đây, đang tan trong không khí và đang nhìn
anh mỉm cười. Nụ cười tươi tắn và hạnh phúc hòa vào từng hạt bụi trong
không khí, chui vào cơ thể anh rồi hút hết không khí trong đấy, khiến
anh khó thở và run. Cô gái móng tay mùi hoa hồng phấn nhìn anh 2 giây,
rồi lịch sự:
- Anh cần thêm gì không ạ?
"Thanh Trúc" - cái tên ghi rõ trên phù hiệu bộ đồng phục màu hồng dìu dịu.
- À không...
Bách giật mình bối rối, trốn tránh cái nhìn vừa rồi, chiếu ánh mắt
qua lưng cô gái. Trúc cúi đầu bước qua sảnh. Chộn rộn, xào xạo trong
lòng Bách...
Vàng
Pink Lady chiều trùm lên màu vàng ngon lành của nắng. Nắng rớt trong
một giọt cà phê. Trúc thoăn thoắt nhặt những chiếc ly, cười lịch sự chào
khách, hỏi khách, lướt đi như con thoi khắp sảnh. Nắng chạy theo chân,
nhanh thoăn thoắt. Khi cúi thu dọn những chiếc ly trên bàn gần cửa kính,
cô để ý thấy một chàng trai đứng ngoài chỗ để xe mấy giờ đồng hồ. Chàng
trai đã nhìn cô như vật thể lạ sáng nay. Chàng trai với đôi mắt to và
ấm như chứa nắng buồn, dạn dĩ và trưởng thành, nhưng có cái gì đó... lạ.
Ba tiếng sau, Trúc đẩy cánh cửa quán cà phê, bước ra khỏi không gian
căng cứng mệt mỏi, căng thẳng, luôn phải đeo cái mặt lịch sự, luôn mỉm
cười... Ánh đèn đường nhanh chóng ôm trọn lấy Trúc. Cô hít một hơi thật
sâu, bước nhẹ xuống hè phố.
- Trúc!
Quay lại. Chàng trai nắng buồn trong mắt. Chẳng ngạc nhiên gì nếu anh ấy biết tên mình.
- Vâng? - Trúc giữ lại khuôn mặt lịch sự của một cô phục vụ.
Bách thoáng nhíu mày, hiểu cô đang giữ khoảng cách. Liếc xuống những
ngón tay sơn hồng, giờ ngập trong ánh điện đường vàng vọt, chúng cũng
nhuộm màu vàng.
- Trúc biết em gái tôi đúng không? Cúc ý?
Một cái tên đẹp và đáng yêu mang màu nắng, Trúc nghĩ.
Ánh mắt Bách ánh lên sự chờ đợi mong mỏi đã từng cố giấu kín bên
trong cái vỏ và trưởng thành. Một cái vỏ dày muốn được giải thoát đến
nhức nhối, nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để bóc đi từng lớp. Trúc lắc
đầu, thật chậm, mắt không ngừng theo dõi từng cử động trên gương mặt
anh. Nứt vỡ. Cái hố to hoang hoác trong lòng anh giờ như lại đang thêm
rộng. Trúc cảm thấy có cái gì đó lộp độp trong lòng.
Mưa rào bất chợt đến, tí thì nhấn chìm hai con người nhỏ bé vào biển nước.
Mưa rất lãng mạn.Từ tiếng mưa thôi đã quá nhiều sắc thái. Giờ
đây, Bách chỉ muốn ôm lấy những tình cảm, những cảm xúc lô nhô và sắc
khía trong lòng, vo tròn rồi đập tan xuống đất, để mưa gột rửa và cuốn
đi.
Trúc nhìn Bách từ sau lưng, nhìn cái bóng anh cô độc và dày vò trong màn mưa, mím chặt môi:
- Anh muốn vào quán ngồi chờ mưa ngớt không?
Trúc hỏi thế cho có lệ. Vì hôm nay taxi đi đầy ngoài đường, nếu thực
sự muốn trốn tránh một cơn mưa, anh ta đã leo lên từ lâu và phóng thẳng
về nhà.
- Cúc rất đáng yêu.
Không quay đầu lại đằng sau, nơi Trúc đang ngồi, Bách thì thầm, bắt đầu cởi bỏ những nút thắt chật chội và khó thở trong tim.
Cúc thích nước sơn móng tay mùi hoa hồng, thích màu vàng, thích cười
mọi lúc kể cả nó không vui, thích hoa tường vi hồng vắt qua những bức
tường gạch, thích xem Cừu vui vẻ, thích ăn bánh chưng rán, thích được
véo má, thích ngồi viết truyện trong một chiều mưa...
Lộp độp.
Bách nói nhiều, ngạc nhiên vì tại sao mình lại có thể nói nhiều thế
trong khi những hình ảnh anh nhớ về Cúc chỉ gói gọn trong vài thước phim
lẻ tẻ. Anh đã quên mất việc hai anh em luôn bên cạnh nhau, luôn quây
quần ríu rít, dù cãi cọ, giận hờn… nhưng đó cũng chính là cuộc sống của
anh. Anh luôn muốn đi tìm xem Cúc luôn làm gì, thích làm gì khi nó còn
sống, nó có bao giờ yêu hay ghét anh nhiều không. Thật ra những điều
bình dị ấy vốn luôn diễn ra xung quanh anh, hàng ngày.
- Cúc còn thích cừu vui vẻ nữa chứ. Nhiều tối, một thằng con trai to
đùng ngồi cạnh đứa em gái gầy nhẳng, cùng cười ngô nghê cùng xem cừu vui
vẻ, cùng đắp chung một chiếc chăn hoa, tranh dành nhau cái gối nhỏ và
rình rập cái remote tới tận khuya. Cúc còn khóc khi nhìn thấy trên tivi
cảnh người ta làm thịt chó nữa chứ....
Trúc im lặng lắng nghe. Mưa lớn dần.
Tại sao Bách lại nói những chuyện như thế với một người xa lạ là
Trúc, không phải truyện gì khác mà lạ là chuyện về cô em gái của anh?
Giống như Trúc đã quen anh từ lâu, giống như anh đang là một người bạn
thân thiết đang cầm một cây bút vẽ lên những cảm xúc vào trái tim Trúc.
Những cảm xúc ùa về đã nghẹn lại trong cổ, Bách ngừng nói, để nước mắt
rơi một cách im lặng trong lòng.
Mưa dài, nhưng chẳng kéo dãn được tí ti cảm xúc nào trong Bách.
Trúc vốn thờ ơ với mọi việc, nhưng nhìn người con trai to lớn đang
đứng im lìm dưới màn mưa Trúc hiểu, cả thế giới đang đảo lộn trong lòng
anh. Trúc cũng từng như Bách, biết bao lần chỉ đứng nhìn trời trút mưa
đầy vô tình xuống thế gian này, đầy oán trách, hối hận, từ khi Trúc chia
tay Minh. Buồn, và tự dày vò mình. Tập thờ ơ, tập bàng quan với cả thế
giới, để mọi thứ chảy qua các kẽ ngón tay mà không chút quan tâm. Trúc
quên đi cả ước mơ được viết, cứ để mặc cho tâm hồn trai mòn với những
thói quen, suy nghĩ mờ nhạt.
Chợt Trúc mỉm cười ranh mãnh, bước ra khỏi mái hiên, đứng dưới trời mưa to, mỉm cười, chìa tay về phía Bách:
- Đua xe đạp không?
Những hạt mưa to chảy xuống sống mũi Trúc, trượt qua môi, trượt qua
nụ cười buồn, mà hào hứng. Bách nhìn Trúc dần ướt như chuột lột, rồi giơ
tay nắm lấy bàn tay có những móng tay màu hồng phấn. Lao đi.
Sấm rền trên đầu, quật những vạt nước xuống ngày một mạnh. Mưa lớn.
Mặt đường loang loáng ánh đèn đường và ánh sáng từ những ngôi nhà hai
bên đường hắt xuống. Mưa lạnh buốt. Nhưng tỉnh táo và táo bạo hơn.
Trúc hơi loạng choạng, bám hờ vào Bách đạp xe bên cạnh. Hai con người
trong màn mưa, nhỏ bé, hâm hâm, nhưng mở lòng. Hai trái tim, một nứt
nẻ, một chai lì, phơi ra dưới màn mưa.
Đã lâu lắm rồi, Trúc quên mình ước mơ gì, mình nhìn thế giới như thế
nào. Đã lâu lắm rồi, Trúc không ngồi lặng yên nghe mưa rơi và để cho lời
văn chảy ra khỏi ngòi bút. Đã lâu lắm rồi, Trúc không nhớ mình đã yêu
và muốn viết văn như thế nào! Trúc quên cách yêu và được yêu trở lại!
Trúc nhớ Kiku, một người bạn trên mạng mà cô chưa bao giờ biết tên thật,
hay thậm chí đơn giản là nhìn thấy cô ấy. Nhưng khi nói chuyện thân
thiết với một người bạn mạng, cùng yêu văn đến cháy bỏng, cô thấy mình
sống ra sống, mỗi hơi thở đều mang niềm vui. Kiku yêu tất cả mọi thứ đơn
giản xung quanh, sống với những niềm vui nhỏ nhặt và những tình cảm
được viết trên trang giấy.
- Em yêu anh!
Trúc hét. Ngạc nhiên vì mình chẳng thấy rát trong tim, Trúc chẳng còn
yêu Minh nhiều như cô đã từng nghĩ. Ngay cả khi cô nói câu này, cô cũng
không nghĩ câu nói đó là dành cho Minh.
Có thể là dành cho cuộc đời của Trúc, để Trúc bắt đầu tập yêu lại chính mình.
....
Dưới làn mưa dày, Bách chắc chắn cô gái mỏng manh không nói câu "Em
yêu anh" với anh và kì lạ là anh cũng không nghĩ cô ấy nói với người yêu
của mình... Cô ấy nói như một sự giải thoát, một sự thoải mái, một sự
bắt đầu, một sự "yêu"...
Cô gái đang gồng mình đạp xe cùng Bách trong một đêm gió mưa bão bùng
này quả thật khiến anh nhớ Cúc tha thiết. Kì lạ là nỗi nhớ đó không làm
anh giày vò và hối hận như những lần anh ngắm mưa một mình trong đêm và
nhớ về em gái. Nó hơi ngọt, và thơm như mùi nước sơn móng tay hoa hồng,
quấn lấy dạ dày anh. Giống. Đôi mắt nhuốm màu của sự mệt mỏi nhưng sáng
bừng. Cái mặt nạ mà anh bóc ngay được ra mà không cần nói, dù chỉ trong
suy nghĩ...
Bách nhớ ngày Cúc sinh cũng là một cơn mưa dài, anh, người ướt lượt
thượt như con mèo bông vừa được giặt xong, chen vào giữa đám đông lô
nhô, háo hức nhìn em bé đỏ hỏn, bé tí teo trong lòng ba. "Cúc!"
- Bách đã reo lên và nằng nặc đòi đặt tên em bé như thế. Một bông hoa
nắng được sinh ra trong một ngày mưa dài... Bách nhớ hồi trung học, tan
học thì trời mưa to, hai anh em chẳng mua áo mưa, một phần vì sợ tốn
tiền, một phần vì muốn thử điều gì mới mẻ, thế là quyết định lao như bay
đi trong mưa, vừa đi vừa hú hét. Sau hôm ấy, hai đứa ốm một tuần không
khỏi, phải nghỉ học ở nhà. Thế là lại giành nhau tivi, máy tính. Bách
nhớ một lần Cúc ngồi viết truyện bên cái laptop, phóng tầm mắt ra ngoài
khung cửa đầy nước mưa mà hát vu vơ...
- Anh yêu em!
Anh vẫn ích kỉ cả kể khi Cúc mất rồi. Anh lúc nào cũng chỉ nhìn thấy
những vết thương của bản thân, mà không để ý tới ba mẹ ra sao. Cả Tùng
nữa, là bạn thân mà anh không hề biết Tùng đau đớn thế nào, lúc nào cũng
chỉ ỷ lại có Tùng bên cạnh...
Mưa lạnh buốt. Nhưng lòng anh dần ấm lại. Nước mắt chảy tràn.
Cả tuổi thơ của Cúc là bên anh. Cả niềm hạnh phúc Cúc nhấm nháp
thường ngày cũng là bên anh. Với mỗi hình ảnh anh nhớ về Cúc, luôn là
những hình ảnh Cúc nhõng nhẽo hay mỉm cười thật tinh nghịch. Những kí ức
đó luôn đẹp và ấm, chỉ là anh chẳng đặt chúng dưới ánh sáng để mà ngắm
và mỉm cười. Cúc đã sống một cuộc sống thật vui vẻ, đã có ước mơ và đi
trên con đường dẫn tới ước mơ. Và có anh. Để mỗi buổi sáng ngủ dậy nó
nhìn thấy, tối trước khi đi ngủ nó đánh răng cùng. Nó mong anh sống
bằng kí ức hạnh phúc. Để luôn mở mắt sáng, và yêu...
Bách khóc không thành tiếng. Trong mưa thì như là anh chẳng khóc. Để
mưa che hết đi những yếu đuối dồn nén, thả rông cho cảm xúc được chảy
tràn.
Hồng
Trong một căn phòng nhỏ thó, trên chiếc bàn cũ mèm, có một lọ sơn
móng tay mùi hoa hồng phấn hiệu Pink Lady and Beautiful Life, bên cạnh
là một bức thư đã ố vàng...
"Trúc yêu.
Mình không muốn gửi mail như mọi khi mà viết thư tay như thế này
để Trúc có thể nhìn và nhớ nét chữ của mình, thật lâu. Một năm qua, mình
luôn coi Trúc là bạn thân, dù hai đứa mình chưa bao giờ gặp nhau...
Mình luôn mong chờ năm sau Trúc lên Hà Nội học đại học để hai đứa mình
còn có thể gặp nhau tha hồ tám về văn học như Trúc mong muốn... Nhưng
mình sợ là không kịp nữa rồi. Gửi Trúc lọ sơn móng tay mà mình yêu
thích, cái tên nó cũng rất ý nghĩa đúng không? Pink Lady and Beautiful
Life... Giờ thì Trúc khỏi thắc mắc về mùi hương của nó rồi nhé!
Mình sắp đi, có thể là chẳng bao giờ gặp Trúc trong Pink Lady như
chúng ta từng hứa nữa. Pink Lady Café, hoa tường vi dịu dàng và bức
tường gạch rêu phong...
Giữ ước mơ nhé! Cho cả tớ nữa...
Và Trúc à, hãy sống và hãy yêu đi, sống và yêu thật cuồng nhiệt vào!
Yêu Trúc nhiều,
Kiku."
Lọ sơn còn nguyên. Dưới chân bàn, la liệt những lọ sơn Pink Lady and Beautiful Life đã hết.
Kiku trong tiếng Nhật, có nghĩa là hoa cúc.
Ngoài trời vẫn mưa dài. Có hai con người đang xuyên màn mưa đen đặc, cả cười và cả khóc trong màn mưa...
Nguồn: Megafun
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét